Truyện thơ hóa học
Mọi phát minh đều do vô tình
2013-12-01 19:35 Năm 1878, nhà bác học Đức Phan-bec đã làm thí nghiệm với chất gọi là Cresolsunfanid do nữ hóa học Ana Phedoropna Vonkova đã điều chế ra lần đầu tiên. Một hôm vì đãng trí ông đã ngồi vào bàn ăn mà không rửa tay. Trong khi ăn, ông cảm thấy bánh mì ngọt một cách khác thường.
Muốn tìm hiểu nguyên nhân, Phan-bec lập tức chạy vào phòng thí nghiệm và tiến hành phân tích cẩn thận chất lỏng trong bình mà ông đã đổ các dung dịch vô ích vào đó. Hóa ra trong bình này có chứa một chất mà ông chưa hề biết đến, tạo ra khi ông làm thí nghiệm. Chất này gọi là SACCAROZƠ. Về độ ngọt thì nó ngọt hơn đường gấp 500 lần.
Năm 1903, nhà hóa học người Pháp là Benedichtut đã sơ ý chạm phải một cái bình thủy tinh rỗng và đánh rơi xuống sàn cách 3m rưỡi, ông rất lấy làm ngạc nhiên khi thấy cái bình mỏng manh không vỡ mà chỉ bị rạn nứt ngang dọc. Hóa ra bình này trước kia đã được dùng để đựng dung dịch Nitro Xenlulozơ tan trong ete, tức là một chất keo. Khi khô lại, chất keo tạo thành một màng rất mỏng, trong suốt và vững chắc ở mặt trong của thành bình và dính chặt vào thủy tinh. Màng này đã làm cho các mảnh thủy tinh rạn nứt gắn chặt vào nhau. Nhưng chẳng bao lâu vì quá bận rộn công việc nên Benedichtut đã quên khuấy câu chuyện thú vị này.
Sau một vài năm, qua báo chí ông thấy rằng trong các trường hợp rủi ro người lái xe và hành khách thường bị trọng thương do các mảnh kính vỡ bay vào. Benedichtut bỗng nhớ lại câu chuyện kia và quyết định điều chế một thứ thủy tinh không vỡ tan thành những mảnh sắc, gọi là thủy tinh TRIPOLEC, lắp vào các xe hơi.
Giai đoạn
2013-12-01 19:36 Nhà vật lý người Mỹ Robert Wood và câu chuyện với Li.
Năm 1891, Robert vừa tốt nghiệp đại học. Ông đến Baitimore để học môn Hóa dưới sự hướng dẫn của giáo sư tên tuổi Remsen. Ông ta ở trọ trong một nhà gần trường đại học và được các sinh viên khác kể rằng bà chủ nhà thường lấy thức ăn thừa của ngày hôm trước để nấu lại làm thức ăn sáng ngày hôm sau, nhưng làm thế nào để chứng minh được điều này? Wood thường nổi tiếng về khả năng tìm ra những giải pháp đơn giản nhưng độc đáo cho các vấn đề. Ông cũng đã không hổ danh trong lần này.
Hôm đó, khi món bít – tết được dọn cho ông trong buổi cơm chiều, ông không ăn nhưng lại rắc lên đó chất clorua lithium, là 1 chất hoàn toàn vô hại và trông, nếm giống hệt muối ăn. Hôm sau, trong buổi điểm tâm, các sinh viên gom những lát thịt trong phần ăn của mình và đưa nó vào 1 quang phổ kế để xem xét. Một vạch đỏ xuất hiện trên quang phổ do việc phát xạ của Li tạo nên một chấm trên chữ i. Người chủ tham lam đã bị phát hiện.
Nhiều năm sau Wood vẫn còn nhớ lại một cách thích thú việc “điều tra hình sự” của mình...
Liệu còn có thể phát hiện được các nguyên tố mới không
2013-12-09 14:09KHÍ FLOUR CÓ THỂ TÌM THẤY TRONG TỰ NHIÊN HAY KHÔNG?
2013-12-09 14:12Câu Chuyện Về xút và kiềm
2013-12-13 22:06Xút và kiềm đều là các chất có tính kiềm rất mạnh, đều là các chất rắn mầu trắng , tên gọi gần giống nhau , như anh em sinh đôi , thường người ta hay nhầm lẫn chúng với nhau.
Thực ra kiền ăn da là natri hydroxit (hay còn gọi là xút, cổng thức hóa học là NaOH) còn kiềm thường là natri cacbonat (hay còn gọi là xôđa, có công thức hóa học là Na2CO3). Đúng là chúng có khác nhau .
Xút là một trong nhứng kiềm mạnh nhất có tính ăn mòn rất mạnh nên người ta gọi là “ Kiềm ăn da” khi dính vào tay, có thể làm da bị bỏng, rây vào quần áo sẽ làm quần áo bị thủng. Nếu chứa dung dịch xút lâu trong bình thủy tinh, thủy tinh có thể bị ăn mòn và trên thành bình sẽ để lại vành mầu trắng.
Xút là một nguyên liệu hết sức quan trong trong cổng nghịêp . Người ta dùng xút để chế tạo xà phòng, bông nhân tạo, tinh luyện đá dầu, chế tạo các loại hóa phẩm.Người ta dùng dòng điện điện phân muối ăn để sản xuất xút.
Còn kiềm hay còn gọi là sôđa thuộc lại muối. Xôđa cũng có tính kiềm nhưng tính kiềm không qúa nguy hiểm như xút. Xôđa cũng là nguyên liệu trọng yếu trong sản xuất công nghiệp.
Sản lượng của xôđa hàng năm trên thế giưới còn lớn hơn xút. Một lượng lớn sôđa dùng để chế tạo thủy tinh, xà phòng, giấy , nghề dệt và các sản phẩm công nghệ hóa học khác. Ở các nhà máy , người ta dùng muối ăn, than đá, đấ vôi , không khí V.v… để sản xuất xôđa.
Việc phân biệt xút và xôđa không khó lắm.Xút thông thường là những khối nhỏ mầu trắng, còn xôđa có lúc cũng kết tinh thành khối, cũng có lúc ở dạnh bột trắng kết tinh. Xút để trong không khí một lúc sẽ bị chảy rữa như “ Đổ mồ hôi” còn xôđa không hề bị chảy rữa. Khi xút hòa tan vào nướcơsex thoát ra nhiều nhiệt, làm nhiệt độ tăng cao, còn khi hòa tan xôđa thì lượng nhiệt tỏa ra không qúa nhiều như vậy.
Trong sinh hoạt hàng ngày ít khi dùng xút mà chủ yếu dùng xôđa. Thêm xốđa vào bánh bao cho khỏi chua, thêm xôđa vào cháo, cháo sẽ nhuyễn hơn, dùng xôđa để rửa tay sạch dầu.
Nhưng cũng xin nhắc với các bạn là chớ có lạm dụng xôđa! Dùng qúa nhiều xôđa sẽ làm các vitamin trong thức ăn bị phá hủy làm dịch vị bị trung hòa ăn uống khó tiêu làm quần áo bị vàng, đặc biệt là các hành dẹt bằng len, vì đa số các thuốc nhuộm len có tính ãit, còn xôđa có tính kiềm dễ hòa tan các thuốc nhuộm axit làm cho quần áo bị bạc mầu
Chuyện về Mendeleev
2013-12-21 20:22Sau khi vợ nhà bác học Mendeleev qua đời, ông cưới một phụ nữ khác. Nhưng luật pháp của nước Nga dưới thời Nga hoàng bấy giờ không cho phép lập gia đình khi vợ hoặc chồng vừa chết trong vòng ba năm. Ông đã nhờ một giáo sĩ làm lễ cho mình mà không sợ luật pháp hà khắc. Và người mục sư ấy sau khi giúp Mendeleyev đã bị khai trừ khỏi giáo hội.
Một vị tể tướng của Sa Hoàng cũng trong hoàn cảnh của Mendeleev và cũng đã làm lễ cưới. Nhưng Sa Hoàng đã hủy bỏ hôn ước của ông ta. Vị tể tướng thắc mắc tại sao hôn ước của Mendeleyev lại được nhà vua chấp nhận. Sa Hoàng trả lời ông ta: “Bởi vì người như khanh ta có rất nhiều, còn người như Mendeleev ta chỉ có một”.